c
cao nguyên rộn ràng quá
sẽ thức giấc nàng thơ. nàng thơ
còn ngủ trong thơ mưa
cúi đầu cầu nguyện thấy em không
ngẩng mặt nhìn trời thấy em không
nhắm mắt nguyện cầu thấy em không cầu nguyện
chờ mưa tới, em ngồi
chờ em đổi ý, tôi đứng ngồi
đôi khi mây trắng mưa
chiếc dù son của em
hay đem mưa đến, em biết không?
mưa màu son từng cơn
chỉ là tiếng tim em
ngủ đi anh. chỉ là tiếng tim em
tiếng tim em. tim em
có con cá đỏ nhỏ
lội ngược dòng nước lũ màu tro
trơn chiếc cầu gỗ cũ
cánh lan nhỏ nhạt vàng
bấp bênh trên thần sóng mênh mang
“em chưa hát ca dao”
có những hồn nhiên không biết how
có những bình yên không nhớ when
có những trần ai không hiểu why
cầu nguyện của viên gạch
giữa vạn viên gạch trong trường thành
có ngày thành mây bay
con ếch nhỏ loay hoay
mấy vòng tròn trong chậu nước mưa
đám mây xám sang ngang
chiếc bóng vẫn màu đen
chiếc bóng mãi màu đen
chiếc bóng chỉ màu đen
cánh cửa ở ngõ ra
cũng là cánh cửa ở ngã vô
cánh cửa những ra vô
chút vu vơ
chút ngu ngơ
chút thơ thơ
có cái gì đó hay
hay! cô ấy có cái gì đó!
cái gì đó… hay hay!
cô tóc ngắn đi qua
cũng cô ấy tóc dài đi qua
tôi ngồi đây có lâu?
chim đang bay bay. mây
đang mưa mưa. em thương chim bay
trong mưa. anh bay bay
con nhền nhện tám chân
đan chiếc mạng bát quái mới tinh
chuồn chuồn bốn cánh bay
con đường đang cong cong
bóng em bóng mình đang song song
ve sầu ve ve ve
con bò lim dim ốm
nhai đi nhai lại cỏ da cam
bún huế được mấy tô
cháu mới rớt một răng
ông thì vừa để mất bộ răng
“bà cười sau tay áo”
con ếch ra khỏi giếng
gió bay muôn hướng trời vuông vức
con ếch nhảy vào giếng
a
anh ơi tuyết đang rơi
rơi. rơi. rơi. rơi. tuyết rơi. rơi
nơi anh có tuyết rơi?
an apple a day
keeps the doctor away. thôi
ăn apple. em ôi!
b
buồn cam màu lá
buồn cong màu lá
buồn quên màu lá
bệnh xá hành lang
ma cũ ngồi
ma mới lang thang
bà lão đội mây xám
đám mây mỗi mơ ước
ướt mưa trên mái tóc
g
google chữ “mình”
thấy
có em và có anh
gió mùa xuân màu xanh
gió mùa đông màu đen
gió mùa thu màu em
gã da vàng ướt dầm
nước người nặng rơi trên đất người
tìm mưa… gã vào mơ
giấy bảo bút: viết chi
những câu thơ không may. bút bỏ
đi. giấy còn trắng đây
gã vội vã trong mây
mây trước ướt mây sau
mây cao ướt mây xa
giữa hai con lân đá
những dép giày ngay ngắn có đôi
chiếc dép đứt lóc lăn
gã chớp chớp chớp mắt
xem quạt trần quay quay quay quay
bánh luân hồi thôi quay
đ
đêm nay lại vẽ em
bức tranh màu xám, xám và xám
anh chỉ còn đen trắng
đáng lẽ không lạc loài
đáng lẽ không ngậm ngùi
đáng lẽ không tầm thường
đêm hè nóng mây cam
vàng trăng vằng vặc dõi dáng nhỏ
yếm đỏ mồ hôi loang
đêm đây hay quên ngủ
đêm bển ấy có ngủ hay quên?
đêm đêm đếm đêm. đêm!
đêm không trăng sao
chiếc lá không màu
hôn môi không hồn
đêm đang đêm đang đêm đang đêm
em đang em đang em đang em
mưa đang mưa đang mưa đang mưa
đông đêm dài
lưng em dài
tóc em không dài
đường phố lạ và đường phố người
đường phố dài và đường phố tối
khi tôi đi lại đường phố tôi
đêm noël vô cùng
ông lão với bộ râu trắng phau
phòng 6-c không còn
e
em như bức tranh
treo trên
vách đời anh
em bối tóc lên
cho
vai tôi lạnh buốt
em không muốn em là
nàng thơ. em chỉ muốn em là
bài thơ. phải hay nha!
em vẫn là em những bình yên
em vẫn là em những đầu tiên
em vẫn là em những triền miên
em niệm phật
tôi niệm phật
tội nghiệp phật
em nhìn anh
anh nhìn mưa
mưa nhìn em
em lạnh lùng
gương lạnh lùng
em lạnh lùng
em nhạt nhòa
tôi lạc loài
mưa giọt dài
em thật tình
anh thật tình
mưa giật mình
em thật xa
anh thật gần
cuộc tình trần
em tôi đội nón cam
trong đám đông này có em tôi
xa dần cái nón cam
l
lại là mớ hỗn độn
của những nghĩ suy dang dở dang
quanh quẩn quanh. ngang ngổn ngang
lóe lên: mắt em khép
lóe sáng lên: đôi môi mở hé
que diêm cuối lóe lên:
ly trà tan đá
trống trải
như lời xin lỗi
lá đang rơi một mình
mây đang trôi một mình
thu đang thu một mình
h
hỏi trưa có nhớ em không?
hỏi mưa có nhớ em không?
hỏi thương có nhớ em không?
hoa văn hằn vết đau
cưu mang trên trống lời ngàn xưa
em thầm thì nỉ non
hai giờ sáng
ở cali
có hai người không ngủ
hẹn nhau ở cuối trời
nơi cầu vồng chàm tím lục lam
đợi. anh đã cuối đời
hôm qua trời chưa sáng
hôm nay trời chưa sáng
hôm mai trời chưa sáng
hôm nay mưa
hôm ấy mưa
mưa hôm ấy
hỏi thôi có nhớ em không?
hỏi chưa có nhớ em không?
hỏi quên có nhớ em không?
o
ở khoảng trống
giữa sân si
ngồi một tí
ô xinh xinh
em xinh xinh
mưa lung linh
ôi chiếc gương may mắn
được ngắm nàng sáng tối chiều trưa
ôi chiếc gương đáng ghét
ở vở tuồng buồn tênh
người ta chỉ cho tôi vai phụ
vở tuồng chuyện đời tôi
m
mệt tôi cuộc đời này
mệt con tim đỏ cứ lang thang
mệt em tội nghiệp tôi
mưa ngừng rơi
mây đầy vơi
em: mình ơi!
mưa mùa thu
đang ngồi đây
tôi vàng cam
mưa ngọt ngào
em mặn mà
tôi thật thà
mưa đang mây
mây đang mưa
đang mây mưa
mây đầy. đêm mất trăng
hoa quỳnh xam xám lá quỳnh đen
khép mắt: quỳnh trăng trắng
mắt với môi
có thế thôi
cứ thế thôi
mưa rơi rơi
rơi rơi mưa
rơi mưa rơi
mưa đến mưa đi: còn
lại ướt mưa. em đến em đi:
còn lại những đến đi
mãi úp mặt vào tường
mãi không xong không phấn không son
mãi mặt sau bức tranh
mây cali không biết mưa
lá cali không biết rơi
trời cali không biết ơi
mười giờ sáng
còn chờ sáng
chừng nào sáng?
mưa đang mưa một mình
mưa đang mưa lạ trời
mưa xa anh thật rồi
q
quen nhau chưa thu
theo nhau quên thu
quên nhau sau thu
n
nhắm mắt tự vẽ mình
vẽ môi vẽ mắt vẽ đôi tai
vẽ mình đang mở mắt
nửa trăng em treo trả
quên câu thơ cũ tình siêu thoát
bỏ túi nửa trăng tôi
nhà thương chiều: đổi ca
nhân viên cười nói chào vào ra
trong góc: thiếu phụ khóc
ngồi chờ đến một lần
ngồi chờ đến một ngày
ngồi chờ đến được ngồi
nắng vỡ sa số mảnh
khi rớt lên mặt cát miên man
cánh buồm trắng hồn nhiên
r
rồi em trả lại tôi
hết những cái buồn không có tên
sắp xếp kỷ niệm tôi
s
sao lang thang cõi thơ?
để tìm em! làm gì anh hỡi?
quên mất rồi em ơi!
sương. nhớ anh thì thầm:
sương là mưa con gái. em thở:
sương là mưa mắc cỡ
santa gió ana
tung bay chăn mỏng cong cây bưởi
a-p ơi a-p
sáng chiều
yêu nhiều
đến hết nhau
sao loay hoay vô thường?
để tìm nhau! làm chi anh hỡi?
để được đau em ơi!
t
tiếng tụng kinh đều đều
cùng tiếng mõ ra đến mái hiên
mỏ chim: cánh bướm nghiêng
thiếu nữ đẩy bà cụ
gập ghềnh lên dốc xe lăn cũ
texting trên smartphone
tiếng lặng im thật lâu
tiếng lặng im thật lâu
tiếng lặng im thật lâu
trống đồng từ ngàn xưa
xăm mình hoa văn vạn vết thương
em đã cho quê hương
tại anh
em có những vết nhăn
trên môi trên trán trong mông lung
tờ lịch báo mùa thu
thu không biết là thu
thu không muốn là thu
thơ ngắn
chỉ vì cái nhìn của em
thật ngắn
trưa nay không mây
cũng không em
ơi em. ơi mây. ơi trưa ơi
thu sang. chiếc cành nhỏ
phơi lá đỏ. con chim nhỏ nhẹ
rơi lên chiếc cành nhỏ
trên xa lộ xe nhiều
em ra / vô lane. tăng tốc. stop
xa lộ vẫn xe nhiều
tình yêu mình nhanh quá
thơ anh theo không kịp em ơi
sét đánh! mưa nhanh rơi
toàn là thứ bảy cả tuần nay
toàn dáng em mây sáng trời này
toàn là nhạc trịnh trái tim play
trăng hết tròn
mây hết hờn
em vẫn còn
thằng nhỏ theo mây trắng
đang bay đến hướng nắng
sẽ mưa giọt mưa trắng
trăng rằm để làm gì
không còn nàng nhìn ra cửa sổ
ánh trăng ướt lạnh tay
tội môi mất nụ cười
tội đôi mắt ốm không nhìn lên
tội nhau đoạn đời này
tối ngày
em hoài
đến hết tôi
thằng nhỏ
phóng sanh
cho bong bóng xanh
trái chín trên cành cao
trái chín rơi rụng rơi
trái chín xa tầm tay
trăng vàng vọt trong mây
hai con tàu ngược lối trong đêm
chuyến nào là tôi / em?
từ đâu em đến
từ đây em đi
từ bi em quên
tuyết bay sáng góc
chiều đông ấy
nằm nghiêng nhớ
tranh trắng trên tường trắng
mèo trắng cuộn mình trắng
ngoài trời trắng tuyết trắng
y
yêu em thật nhiều
yêu em thật tình
yêu em tình cờ
v
vượt biên giới đời
vượt biên giới đạo
vô biên: một mình
x
xe dừng ngã tư quen
cái gạt nước lặp đi lặp lại
mưa xưa ướt trưa nay
xuân đến. chiếc cành nhỏ
ra hoa đỏ. con chim nhỏ không
nhận ra chiếc cành nhỏ
con đò vuông
trên dòng amazon
chở một trăm mười chín bài thơ nhỏ